Những ngày căng thẳng đối phó với dịch Covid-19 bỗng dưng trở thành khoảng thời gian sống chậm “điềm tĩnh” chưa từng thấy của thành phố chục triệu dân vốn được mệnh danh là thành phố không ngủ.
Dịp này những năm trước thì đang là một TP.HCM ồn ã, chen chúc những người là người dưới cái nắng tháng 3. Vội đi vội chạy vội việc vội hẹn, cứ như một thành phố bị thừa năng lượng sống, ai cũng lao vào dòng chảy của đô thị với áp lực cực lớn của tốc độ sống.
Chỉ có những dịp Tết Nguyên đán thì TP.HCM mới thật sự yên tĩnh, nhưng lại là cái yên tĩnh thiếu vắng người đến mức cô đơn, vì ai cũng rời bỏ đô thị để tìm về quê hương xum vầy bên gia đình, bên cha mẹ.
Tôi bỗng thấy một Sài Gòn - TP.HCM rất khác trong những ngày gồng mình chống dịch. Vẫn không ít người đi là bao nhiêu, nhưng nhịp sống thì chậm lại đến mức không tưởng.
Chậm lại nên mấy đôi vợ chồng trẻ có cơ hội thong dong nắm tay nhau dạo bộ công viên, thay cho cái cảnh sáng nào cũng khủng hoảng cảm xúc với chuông báo thức, vội vàng choàng dậy để kịp lao vào dòng chảy cuồng nhiệt của công việc. Chậm lại nên mấy cô cậu thanh niên mới thả mình thư thái vào những trang sách bên ghế đá công viên dưới tán cây rải đầy nắng. Buổi sớm mai giữa Sài Gòn bỗng dưng yên ả...
Chậm lại nên nhà nào bữa cơm gia đình cũng trở nên ấm cúng - những bữa cơm gia đình mà không phải nhà nào cũng giữ nếp được lúc ngày thường. Chồng bận vợ bận, con cái học hành thi cử, bữa cơm có khi đủ mặt gia đình đã là khó lắm. Và chẳng hiếm chuyện những anh chồng lười chuyện bếp núc bỗng quay ra giành phần rửa chén, nấu cơm như thể bắt được cơ hội để chia sẻ và quan tâm đến gia đình.
692
Ứng viên
906
Việc làm
2
Việc làm đang tuyển
566
Nhà tuyển dụng
139
Lượt ứng tuyển